Hạ qua, thu đến, đông lại về
Em bé nghèo, côi cút nấp xó chợ
Chiếc áo rách mỏng tanh, bàn tay lạnh
Thu mình oằn oại giữa đêm khuya
Mọi thực cảnh, hiện ra trước mắt
Tự hỏi mình: “ Sao hạnh phúc vội qua?”
Đến nay, không nhà, không cha mẹ
Mồ côi tội nghiệp, lang thang đường
Đêm khuya lạnh lẽo, tuyết bỗng rơi
Chớp chớp mắt, hòa vào giấc ngủ
Đắm chìm say, trong một giấc mơ đẹp
Tết đến rồi, bên bếp lửa hồng than.
Nguyễn Cô-li, cô giáo người Sơn La.